Pages

Joseph Schooling – Người hâm mộ Michael Phelps và đã đánh bại thần tượng của mình tại Olympic

Joseph Schooling – Người thay đổi cuộc chơi
Người hâm mộ Michael Phelps và đã đánh bại thần tượng của mình tại Olympic



Singapore không được biết đến là một quốc gia thể thao và nhiều người nói rằng chúng tôi sẽ không bao giờ giành được huy chương vàng Olympic. 

Người Singapore 21 tuổi này, Joseph Schooling, thật là một siêu sao. Lịch sử có thể sang trang trong hình hài Joseph Schooling của Singapore.

Mọi người đều biết Olympic là điều to lớn nhất. 

Chàng trai trẻ này có một ý thức rất mạnh mẽ về lịch sử và di sản. Điều đó đòi hỏi một người phải cứng rắn, can đảm để xử lý áp lực đó. 

Mọi người đang theo dõi và đó là cuộc thi tài đỉnh cao của các vận động viên. 

Anh ấy quá ấn tượng, và bây giờ anh ấy đã tìm thấy chính mình ở làn bơi nhanh nhất. 

Hãy giữ tinh thần của bạn, hãy giữ sự bình tĩnh. 

Bây giờ, mọi thứ đã được chuẩn bị xong. 

Và phải thể hiện mọi thứ mà tôi đã tập luyện để hướng đến ..... đó có lẽ là khoảnh khắc lớn nhất trong cuộc đời tôi.

NGƯỜI THAY ĐỔI CUỘC CHƠI  JOSEPH SCHOOLING  SINGAPORE – HUY CHƯƠNG VÀNG 100M BƯỚM, NGÀY THÁNG NĂM SINH - 16 THÁNG 6 NĂM 1995

Tên tôi là Joseph Schooling. Lớn lên ở Singapore, tôi từng sống ở bờ biển phía đông, sát bãi biển. Tôi đã có cuộc thi đấu đầu tiên khi tôi lên bốn và đó là những cự ly thi đấu ở hồ bơi nhỏ - 25 mét. Tôi nghĩ tôi đã đạt được khoảng mười huy chương. Tôi không biết điều đó có ý nghĩa gì vào thời điểm đó. Bạn thấy tất cả phụ huynh đều phát cuồng. Thật là buồn cười. Tôi thích đua tranh. Và từ nhỏ, tôi đã có cảm giác đó, ghét phải thua cuộc. 

Nó là một đứa bé hạnh phúc, một đứa bé rất hạnh phúc, rất dễ chăm sóc. Nó thích nước. Mỗi kỳ nghỉ chúng tôi đi, nó lúc nào cũng ở dưới nước. 

Chuyện xảy ra ở nhà vợ tôi. Lúc đó nó khoảng tám tuổi và vào 4:30 sáng, nó đánh thức tôi dậy. Tôi nói: "Chuyện gì vậy, con trai?" Nó nói, "Con phải đi tập." Tôi nói, "Con phải đi tập để làm gì?" 

Một đứa trẻ tám tuổi đánh thức bạn dậy lúc 4:30 sáng là điều đặc biệt. Rất đặc biệt. 

Và sau đó tôi theo dõi sự tiến bộ của nó rất nghiêm túc. Mỗi cuộc thi mà nó bơi đều được ghi lại. Bạn có thể thấy mô hình phát triển của nó như thế nào. Sau đó, cứ mỗi năm, tôi sẽ đặt thời gian mà nó phải đạt được, mục tiêu mà tôi đưa cho nó hướng tới là tiêu chuẩn 4A của Mỹ, cao hơn chuẩn A gấp 3 lần, kế đó là kỷ lục Malaysia, các kỷ lục trẻ Singapore, các kỷ lục của trường học, thành tích tốt nhất (PB) của nó, và mục tiêu của nó.

NHỮNG BẢNG GHI CHÉP QUÁ TỈ MỈ CỦA COLIN VỀ SỰ TIẾN BỘ BƠI LỘI CỦA JOSELPH ĐÃ THUYẾT PHỤC CHÍNH PHỦ CẤP GIẤY PHÉP CHƯA TỪNG CÓ TIỀN LỆ VỀ VIỆC HOÃN NGHĨA VỤ QUÂN SỰ TRONG HAI NĂM CHO JOSELPH - ĐIỀU MÀ TẤT CẢ CÁC NAM THANH NIÊN SINGAPORE PHẢI CHẤP HÀNH. ĐIỀU NÀY CHO PHÉP JOSEPH TIẾP TỤC PHÁT TRIỂN KHÔNG GIÁN ĐOẠN SỰ NGHIỆP THỂ THAO CỦA ANH ẤY
Singapore, vì đó là một quốc gia trẻ nên họ đang tập trung vào việc xây dựng đất nước. Chúng tôi không có đủ các cuộc thi.

Tôi cần phải đi đến một trình độ tập luyện khác để cải thiện bản thân mình. Và cách duy nhất để làm điều đó, bạn biết đấy, là ra nước ngoài. Cha tôi đã từng đón tiếp đội tuyển Olympic Mỹ vào năm 2008. Trước khi họ đến Bắc Kinh, họ đã dừng lại ở Singapore. Mỗi huấn luyện viên mà ông ấy hỏi đều chỉ đến Trường Bolles ở Jacksonville, bang Florida, do HLV Sergio Lopez huấn luyện. Đó chắc chắn là một chút lo sợ, đến từ một quốc gia nhỏ bé hơn.

Đó là lần đầu tiên tôi đến Mỹ, lần đầu tiên xa bố mẹ. Thành thật mà nói, tôi ghét nó, năm đầu tiên của tôi. Chỉ ghét nó thôi. Nhưng đối với một đứa trẻ 13 tuổi, tôi đã từng ở trường nội trú. Tôi có một chút hư hỏng ở Singapore khi còn bé. Không bao giờ tự mình dọn dẹp, không bao giờ phải rửa bát, giặt giũ, những thứ kiểu như vậy. Đó là một sự thức tỉnh rất lớn. Và nó dạy tôi trưởng thành thật nhanh. Dạy tôi lớn lên.

Không phải cha mẹ nào cũng có thể đủ sức lo được như vậy. Tôi đã hy sinh công việc kinh doanh của mình. Nhưng đó là lựa chọn của tôi, đó không phải là lựa chọn của ai khác. Tôi không muốn trở thành người giàu nhất trong nghĩa trang. Thật khó khăn. Chúng tôi chỉ có một đứa con trai.

Luôn luôn tôi hỏi nó, "Sao, con có muốn quay trở lại không?" "Không." Nó có thể khóc, nó có thể than vãn, nhưng, "Không, mẹ ạ." Nếu con quay trở lại, con sẽ không dự được Olympic. "Đó là tiêu chuẩn của nó".

Tôi muốn vào được chung kết Olympic 2012. Tôi muốn lọt vào top tám và tôi nghĩ tôi có thể, đặc biệt là ở cự ly 200 bướm. Tôi vẫn có thể nhớ khi bước vào phòng gọi. Michael bơi cùng đợt vòng loại 200 bướm với tôi. Tôi nhìn lên, anh ấy nhìn thẳng vào tôi, và như bạn biết đó, đối với một đứa trẻ 17 tuổi như tôi, thấy Michael Phelps nhìn chằm chằm trả lại khiến tôi phải cúi gằm xuống thì đó chắc chắn là điều gì đó. Tôi đã kỳ vọng rất cao cho bản thân mình. Tôi đã thực sự tập luyện tốt cho đến lúc đó. Tôi nghĩ đó là phần đáng thất vọng nhất.

ÍT PHÚT TRƯỚC KHI CUỘC THI, JOSEPH ĐƯỢC TRỌNG TÀI THÔNG BÁO LÀ MŨ BƠI VÀ KÍNH BƠI CỦA ANH TA KHÔNG ĐÁP ỨNG QUY ĐỊNH VỀ THƯƠNG HIỆU. ANH TA PHẢI TÌM THAY HOÀN TOÀN TRANG THIẾT BỊ. NỖI LO THẤT BẠI ĐÁNH MỘT ĐÒN CHÍ TỬ VÀO TINH THẦN CỦA CHÀNG TRAI 17 TUỔI. 
Tôi nghĩ rằng nó sẽ là ngày tận thế và tôi bắt đầu hoảng loạn. Và một khi bạn bắt đầu hoảng loạn, bạn sẽ mất định hướng. Bạn sẽ mất tập trung. Và mọi thứ suy sụp từ đó. Đó có lẽ là một trong những trải nghiệm kinh khủng nhất trong cuộc đời tôi cho đến bây giờ. Tôi đoán tôi chưa đủ tuổi và tôi không đủ kinh nghiệm để bỏ lại nó phía sau và tiếp tục làm những gì tôi sẽ làm. Trong sáu tháng tiếp theo, tôi biết, tôi như người mất hồn. Tôi không muốn bơi nữa. Tôi không muốn vượt qua nó. Tôi hoàn toàn không tập trung. Tôi nhớ tôi như đổ sụp xuống. Tôi nghĩ tôi bị vỡ mắt cá chân. Đó, những thứ đại loại như vậy. Tôi rất vui nếu có những người tuyệt vời xung quanh tôi để moi tôi lên khỏi cái lỗ đó. Sergio, sau một khoảng thời gian, trở nên nổi khùng vì tôi đã không trở lại bình thường sau cú ngã đó. Tôi nhớ đó là Lễ Tạ ơn năm 2012. Chúng tôi đã tranh cãi rất nhiều, chúng tôi đã không nói chuyện với nhau trong một vài tuần. Và tôi nghĩ tôi đã có một sự tỉnh ngộ. Nhìn nhận lại, tôi muốn nói rằng trải nghiệm sẽ là điều lớn nhất mà tôi đang thiếu. Nhưng tôi mừng vì điều đó đã xảy ra. Nó giúp tôi trưởng thành như một vận động viên và một con người. Đó là những loại thất bại đôi khi chúng ta cần để tìm hiểu chúng ta thực sự được tạo ra từ điều gì. Phải hiểu rằng, được rồi, nếu bạn thực sự muốn làm điều này, hãy để nó phía sau bạn và bắt đầu tiếp tục. Đồng hồ đặt lại bốn năm một lần.

Vào thời điểm tôi đến với Olympic năm 2016, tôi đã tham dự tất cả các giải quan trọng và tôi đã thi đấu với tất cả VĐV mà tôi đã từng thi đấu trong đợt chung kết Olympic. Vì vậy, tôi đã biết cần trông đợi điều gì.

Thật ra, chúng tôi đã định không đi. Chúng tôi nói, "Ba mẹ sẽ theo dõi con từ nhà". Tất nhiên, con trai tôi nói: "Mẹ ơi, con sẽ bước lên bục chiến thắng. Ba mẹ không đến dự à?".

Nó tự tin như vậy đó. Bạn có thể tưởng tượng như vậy không?

Tôi sẽ kể cho bạn vài thứ. 20 phút trước khi nó bơi, Straits Times đã phỏng vấn tôi. "Ông muốn nói gì với Joseph?" Tôi sẽ nói với Joseph hãy làm cho cả thế giới kinh ngạc. Chỉ cần làm cho thế giới kinh ngạc. Và ba yêu con, thế thôi.

Tôi vẫn nhớ cảm giác như thế nào trước cuộc thi chung kết 100m bướm. Bốn năm tập luyện chỉ chờ đến thời điểm này. Có rất nhiều cảm xúc, sự kết hợp của sự lo lắng, hồi hộp, phấn khích.

Rất xúc động. Cả đất nước Singapore đều dừng lại. Ngay cả những người bạn của tôi đang chơi gôn, tất cả họ đều dừng lại và xem cuộc thi trên điện thoại di động của họ.

Và tiếp theo đó là các trường học cũng đã cho chiếu trực tiếp cuộc thi. Các nhà máy dừng công việc để công nhân của họ có thể xem.

- Cả Singapore đều dừng lại.
- Thật sự, mọi việc đều dừng lại

Hiệu lệnh "Take your mark" (Vào chổ). 

Thời gian phản xạ của Schooling là tốt nhất so với mọi người và anh ấy xuất phát khá tốt. Schooling trông có vẻ rất sung sức và đang trên con đường hướng đến kỷ lục thế giới. Anh ấy đang chuyển toàn bộ phong độ mà anh ấy thể hiện trong các đợt thi vòng loại vào đợt bán kết và vào đợt chung kết. Và anh ấy đang cách biệt rất rõ ràng với tất cả VĐV khác cả gần một chiều dài thân. Anh ấy có thể giữ nhịp điệu đó không? Chúng ta đang hy vọng chứng kiến lịch sử trong hồ bơi. Nhưng chúng ta chính là lịch sử vì Singapore đã giành được một huy chương vàng Olympic và một kỷ lục Olympic. Joseph Schooling, đơn giản là một sự kỳ diệu. 

Tôi vui mừng khôn xiết cho anh ấy. Bạn không thể viết một câu chuyện hay hơn, bạn biết không?  VĐV Olympic vĩ đại nhất mọi thời đại ngỡ ngàng vì bạn đã đánh bại anh ta. Có 3 VĐV bằng nhau khi cùng về đích. 

Đó là một khoảnh khắc rất cảm động. Lần đầu tiên chúng ta thấy quốc ca của mình được hát tại Olympic. Điều đó thực sự ... đã chạm vào trái tim tôi. Và những người Singapore của tôi cũng vậy. Rất nhiều người trong số họ ..... đã rất xúc động. 

Thật là siêu thực. Chúng tôi về đến nơi, 5 giờ sáng. Cả sân bay Changi chật kín người. Người người ở khắp mọi nơi. Nó xuất hiện trên các mặt báo ở khắp mọi nơi. 

Đáp lại tình cảm của mọi người khi tôi trở về nhà là một cảm giác còn xúc động hơn cả chiến thắng. Đó chắc chắn là một chuyến đi tàu lượn siêu tốc đầy cảm xúc, trở về với tất cả các lễ hội. Trên khoang tàu, chúng tôi gọi anh ta là Quốc vương Singapore, Hoàng tử Singapore, chỉ để gây rối với anh ta vì chúng tôi biết ... Chúng tôi biết anh ta là một người nổi tiếng, nhưng chúng tôi không biết, mức độ hoặc cường độ của nó. Và sau đó khi chúng tôi đáp xuống Singapore, bạn biết đấy, có những người đã đưa anh ta từ nơi này đến nơi khác, bạn biết đấy, lấy túi xách, làm vệ sĩ, mọi thứ. Anh ấy giống như một ngôi sao điện ảnh. 

Tôi không nghĩ rằng buổi tiếp đón sẽ lớn như vậy. Thật là choáng váng bởi vì một cái gì đó như thế chưa từng xảy ra trước đây. Thật tuyệt khi thấy sự hỗ trợ to lớn đổ vào, không chỉ từ chính phủ mà còn từ người dân. Trước đây, chúng tôi chưa từng là một quốc gia thể thao. Vì vậy, thấy được tia hy vọng này cho nền thể thao ở Singapore, tôi nghĩ, điều đó đã khiến rất nhiều người phấn khích. Và họ đang làm mọi thứ có thể để giúp nhiều người hơn đến điểm đó. 

Tôi nghĩ rằng anh ấy thực sự đã cho thấy rằng bạn không cần phải là bác sĩ, luật sư hoặc doanh nhân thành đạt mới được xem trọng, bạn biết đấy. Có sự thành công ngoài những phương tiện đó. Và anh ấy đã đạt được nó đến mức tối đa. Một huy chương vàng Olympic cho một đất nước trẻ như vậy, thật không thể tin được.

AUSTIN, TEXAS.
SAU RIO, JOSEPH TRỞ LẠI MỸ ĐỂ TẬP LUYỆN THEO HLV EDDIE REESE TẠI TRƯỜNG ĐẠI HỌC TEXAS, AUSTIN, NƠI ANH ẤY ĐÃ GHI DANH VÀO HỌC TỪ NĂM 2014.
Sau Rio, và sau khi anh ta giành chiến thắng, và lập kỷ lục Olympic, anh ta đã hoàn thành tất cả các mục tiêu cuộc sống của mình. Anh phải đặt lại nhiều mục tiêu hơn. Và mãi đến khi học kỳ đầu tiên gần như kết thúc, chúng tôi mới nắm bắt được điều đó. Anh ấy có một học kỳ đầu tiên khó khăn khi trở lại tập luyện. Nhưng nếu bạn có thể tưởng tượng, ở tuổi 20, mục tiêu cuộc sống của bạn trong môn thể thao bơi lội đã được giải đáp. Huy chương vàng Olympic, kỷ lục Olympic, ý tôi là, điều đó chưa từng nghe thấy, bởi vì anh ấy thậm chí chưa bao giờ vào chung kết Olympic. Và anh ấy chỉ tiến bước, xếp hạng nhất sau các đợt vòng loại, xếp thứ nhất sau đợt bán kết. Tôi sợ phát khiếp, và rồi anh ta chiến thắng. Đó là lực đẩy chính nhưng hãy cố gắng quên điều đó và quay trở lại ... Nếu bạn muốn tốt hơn, bạn phải làm việc chăm chỉ hơn. Bố mẹ anh ấy đã hỗ trợ tích cực cho anh ấy, và tôi nghĩ đó có thể là điều quan trọng nhất mà bố mẹ có thể làm hoặc nên làm. Bạn phải có được điều đó ở đâu đó để bạn tiếp tục phấn đấu để trở nên tốt hơn. Và May và Colin rất tuyệt vời về mặt này. 

Tôi luôn nói với anh ấy, "Dù con làm gì, con đang làm cho chính mình". "Không phải cho mẹ". Bạn chỉ cần hỗ trợ chúng. Đó là những gì chúng tôi đã làm. Không có công thức cố định. 

Đó là sự hy sinh mà bạn sẵn sàng làm. Chúng tôi đã may mắn vì Joseph đã gặp một số huấn luyện viên giỏi nhất thế giới. Sergio Lopez là một huấn luyện viên tốt cho sự phát triển. Sau đó, Eddie Reese đã đưa anh ấy đến một cấp độ khác. 

Tất cả những gì tôi làm là giúp anh ấy bơi nhanh hơn. Nếu tôi có thể làm điều đó, điều đó sẽ giải quyết mọi thứ khác. Và anh ấy còn nhiều tiềm năng để bơi nhanh hơn. 

Tình yêu của tôi dành cho cuộc đua là lý do lớn nhất khiến tôi rời khỏi giường vào buổi sáng. Tôi ghét tập luyện. Tôi không nói dối, nhưng tôi biết rằng nếu tôi muốn đến điểm đó, tôi sẽ phải làm mọi thứ để trở thành tốt nhất. Tôi mong được bắt đầu phần mới của cuộc đời mình và cố gắng truyền cảm hứng cho nhiều người nhất có thể để làm những việc mà trước đây họ nghĩ rằng họ không thể làm.